Là Có hay là Không?
8/14/2013 10:26:00 SAQuán không không phải là suy nghĩ rằng mọi sự kiện đều rỗng không, không có thực, mà là trực tiếp thấy ra bản chất thực của mọi sự kiện. Chẳng hạn như khó khăn là một sự kiện có thực, nhưng khó khăn không hẳn là nguyên nhân của đau khổ. Chính khi khởi lên tâm bực tức, lo lắng, sợ hãi thì một bản ngã liền được hình thành đối kháng với khó khăn ấy, nên đau khổ mới bắt đầu phát sinh.
Như vậy không cần phải quán khó khăn không có thực tánh để tự đánh lừa hay trốn chạy, mà phải biết sử dụng tánh biết rỗng lặng trong sáng để soi thấy (quán) bản ngã lo lắng sợ hãi là không thật, chỉ là ảo tưởng tạo ra ảo giác khổ đau.
Cảm ơn thầy! Tôi nghĩ như vầy đúng sai xin chỉ giáo: "sắc tức thị không" không phải là pháp tức là không. Sắc là tướng của pháp, thí dụ con dao, tướng của nó là sự bén nhọn. Cô gái đẹp, thì tướng là đẹp. Vì vậy tất cả pháp nếu không trụ tướng thì tâm không sinh diệt, động tịnh, tăng giảm. Vậy chữ sắc của Phật không ám chỉ vào các pháp, xin chỉ giáo!
Trả lời:
Đúng vậy, cái không ở nơi tâm chứ không ở nơi pháp bên ngoài. Cái không bên ngoài cũng có nhưng khác xa với cái không của tâm. Có thể nói tâm không thì pháp cũng không còn tâm đã có khởi ý niệm "cho là không" thì dù pháp có không thì tâm cũng đã thành hữu rồi.
Cái không của pháp là do duyên khởi mà vô thường, sinh diệt, có không; còn cái không của tâm là do không bị ý niệm, tham ái và sự tạo tác của cái Ta che lấp.
0 Nhận xét