Khi nào sóng biết mình là đại dương
Sẽ bình thản chìm vào trong nước biếc
Hoà cùng nhau thành một dòng biển lạnh
Hoà cùng nhau thành một dòng biển lạnh
Đâu còn gì trên, dưới với trong, ngoài?
Đến khi nào ta thấy 'chẳng là ai'
Mà cũng lại là một phần người khác
Thế gian này vốn dĩ là duy nhất
Yêu thương trao, không cần nhận lại gì
Mỗi khi ta dừng bước, chẳng cần đi
Thì ở lại sẽ không còn vướng bận
Bậu cửa nhà không còn là phân cách
Nơi bàn chân không in dấu ngập ngừng
Và thấy ra ở nơi mỗi con đường
Chẳng khởi đầu cũng không còn đích đến
Vì cuộc sống có bao giờ dừng lại
Ta bước đi trong thanh thản bình yên
Và thế là mọi sự sẽ nhẹ tênh…
BH. 16/12/2016
0 Nhận xét