Con ra trường và bắt đầu đi làm với một tâm trạng không hề mong cầu chức vụ, làm giàu, chỉ đơn giản là có thu nhập để sống. Có thể vì con không có "tầm nhìn xa", hay vì môi trường con lớn lên trong gia đình nông dân bình dị, cuộc đời gặp nhiều may mắn thuận lợi nên ít có tham vọng.
Sau một thời gian dài tập sự, cần mẫn với công việc được giao, xung phong đi làm cả ngày lễ (chỉ mong là làm tốt nhiệm vụ của mình) con bỗng được đề bạt lên cấp quản lý. Con vẫn cần mẫn làm việc, đi học thêm các lớp ban đêm, ngoại ngữ vì thấy mình còn yếu về nhiều mặt, cần phải trang bị thêm kiến thức. Vì không tham vọng, mong cầu, nên trong quan hệ với đồng nghiệp, cấp dưới con lắng nghe nhiều hơn, học được ở họ nhiều hơn. Con được (hay "bị" cũng đúng) điều động đi sang nhiều vị trí, nhiều nơi khác nhau, lên chức cũng có, xuống chức cũng có, nhưng tất cả là do cấp trên, người khác quyết định, chứ con không hề can thiệp, chạy chọt gì cả.
Rồi cơ duyên đưa con đến với Phật pháp, khi con muốn "nên ít việc, bớt nghĩ suy", thích an phận để thuận lợi hơn, có nhiều thời gian hơn cho việc tu tập, thì Pháp lại đưa đẩy, sếp đề bạt con lên chức vụ cao hơn. Nơi đó con biết chắc chắn sẽ có nhiều tham sân si, dễ tạo nghiệp xấu hơn, nhưng từ chối là không thể (mặc dù công việc hiện tại cũng đầy rẫy khó khăn, rủi ro về sự nghiệp cũng rất cao). Không biết việc này là tốt hay xấu nhưng có lẽ đây là Pháp vận hành, là nghiệp đưa đẩy nên có lẽ con cứ bình thản mà đón nhận thì tốt hơn. Cũng có thể đây là pháp thử, đưa con vào môi trường thử thách khó hơn cho việc tu tập để con học bài học giác ngộ?
Có thể rút ra một điều là: cứ làm việc, học tập, nâng cao trình độ, việc gì đến thì đến; Pháp sẽ tự vận hành, mình muốn cũng không được, quan trọng là khi quyết định việc gì thì cân nhắc hạn chế tạo nghiệp xấu trong mức có thể. Tiền thì ai cũng cần nhưng đừng quá tham. Tập suy nghĩ rằng chẳng có cái TÔI nào cả nên sẽ bớt hám danh, dám chân thật, không sợ bị phê bình. Học cách sống tuỳ duyên, thuận pháp, thấy điều gì còn lấn cấn chưa thông thì không làm, vui vẻ đón nhận cái bất toàn, xem sự không hoàn hảo là lẽ tự nhiên của Pháp. Như vậy thì sẽ làm việc trong môi trường nào, với bất cứ ai cũng được.
Để sống hoàn toàn tuỳ duyên thuận pháp là việc khó, nhưng hiểu nó để thường nhắc mình, tập dần từng bước để có thể điều chỉnh nhận thức và hành vi trong mọi hoàn cảnh là đang đi trên con đường đến giác ngộ giải thoát, con nghĩ vậy, có đúng không Thầy, xin Thầy chỉ dẫn cho con.
Con xin Cám ơn Thầy.
Trả lời:
Cám ơn con đã chia sẻ những bài học trải nghiệm rất quý giá với các bạn trẻ. Mong muốn thành đạt hay không không phải là vấn đề, mà có đủ trầm tĩnh sáng suốt để làm cho đúng tốt hay không mới là yếu tố quyết định tương lai. Tương lai tùy thuộc vào rất nhiều yếu tố chứ mong muốn thành đạt không thì chưa đủ. Thầy góp ý thêm bốn yếu tố cần thiết để thành đạt là:
- Có dự án (hay công việc) chính đáng và khả thi
- Tích cực, nhiệt tình và cần mẫn thực thi dự án (hay công việc) đó
- Toàn tâm toàn ý với dự án (hay công việc), không thối chí nản lòng
- Sáng suốt biết rõ mọi yếu tố cần và đủ cho tiến trình thực hiện dự án thành công.
Tuy nhiên trong đó còn có một yếu tố "ngầm" vô cùng quan trọng mà người ta thường gọi là "âm đức" đó chính là phước đức mà mỗi người đã tạo trong quá khứ. Thiếu phước đức thì tài giỏi cách mấy cũng khó mà thành công, và nếu có thành công giả tạo thì cũng chỉ bạo phát bạo tàn mà thôi.
trungtamhotong.org
0 Nhận xét