Kính thưa Thầy,
Con được đọc quyển "Thực tại hiện tiền", việc "muốn tu học" phải xuất phát từ "chánh kiến" và "tín" thì mới đúng, còn nếu muốn theo ý muốn của vô minh thì sẽ rơi vào đau khổ. Thầy giúp con hiểu rõ vấn đề "chánh kiến" và "tín" để con có hướng đi đúng đắn. Con cảm ơn thầy.
Từ trước đến giờ con nghĩ về Đức Phật để giữ gìn thân tâm trong sáng và hạn chế sự vô minh. Con thường đi Chùa và niệm Phật để đến giờ giống như có niềm tin rất lớn về sự nhiệm mầu của Đức phật trong con (con hiểu như thế thì cũng hơi mang tính chất mê tín), không biết con hiểu như thế có đúng không? Con có nên tiếp tục niệm Phật?
Con cũng mới tập học thiền theo hướng dẫn "các bài thiền cơ bản trong sách của Thầy". Trong lúc thiền phải cảm nhận đúng thực tánh, hiện tượng đang diễn ra. Trong lúc thiền con niệm Phật có được không ạ?
Con cảm ơn Thầy!
Trả lời:
Thấy như thực, nghe như thực... là chánh kiến. Chỉ cần con làm việc gì, ở trong trạng thái hay tình huống nào cũng thấy biết trung thực với cái nhìn lặng lẽ trong sáng thì đó là chánh kiến. Làm như vậy niềm tin cũng sẽ vững vàng. Đức tin thì tin vào tha lực còn niềm tin là tin vào tự tánh. Khi con thấy đúng thì niềm tin đương nhiên ổn định.
Niệm Phật thuộc thiền định, thấy nghe trung thực theo chánh kiến thuộc thiền tuệ. Nếu con thấy tâm bị tán loạn thì có thể niệm Phật để trợ duyên cho tâm ổn định, còn trong thiền tuệ thì tâm phải rỗng lặng vô ngôn mới soi chiếu được thực tánh pháp. Nếu tâm rỗng lặng trong sáng thì không cần phương tiện niệm Phật nữa, nếu tâm còn động nhiều quá thì niệm cũng tốt.
trungtamhotong.org
0 Nhận xét