Thơ

Tôi thấy...

11/29/2013 09:00:00 SA

Tôi thấy những người vợ vò võ nuôi con 
Những đứa trẻ ưu tư, nhút nhát 
Tôi thấy những căn nhà lạnh lẽo, hoang vắng 
Không đàn ông. 

Những người phụ nữ đã đi qua hàng chục mùa đông 
Qua thăng trầm vất vả 
Những người đàn ông của họ 
Như chim bỏ tổ bay đi… 

Tôi thấy những giọt nước mắt đã khô 
Quệt dọc ngang trên những khuôn mặt héo hon chờ đợi 
Những người phụ nữ ấy 
Hẳn đã có những ký ức thật buồn…. 

Hỡi các anh, 
Hỡi những vòng tay mạnh mẽ một thủa nào 
Nếu đã một lần ôm bờ vai hao gầy của vợ 
Hỡi những bờ vai rộng khoẻ, 
Hãy đến bên che chở cho những đứa con… 

Và những bóng hồng 
Đang héo tàn 
Vẫn còn thơm mùi hương đồng nội 
Vẫn cần nắng, gió, cần những giọt sương mới 
Cần lắm các anh, một chút nâng niu… 

Ôi những cánh đồng bát ngát châu Âu 
Sao chạy dài bât tận? 
Sau những ô cửa có biết bao cuộc đời ẩn dật 
Bao nụ cười, bao số phận chẳng thể nào quên…. 

 Paris 19/11. BH

Những bài viết liên quan

0 Nhận xét