Hãy tin vào tất cả nhưng cũng đừng tin vào điều gì cả, hay nói chính xác hơn là đừng bám víu vào bất cứ điều gì. Tin vào mọi sự, mọi người, mọi vật… vì tất cả điều gì đến với mình đều có nhân duyên với mình, đều là bài học giúp mình học ra cái đúng cái sai, cái xấu cái tốt, cái chân cái giả… Do đó phải biết ơn và phải học cho thật nhiệt tình, tận tâm và chuyên chú… chứ không nên chểnh mảng.
Nhưng cẩn thận đấy, đừng bám víu vào điều gì, vì bám víu là dính mắc, dính mắc là trói buộc, trói buộc là đau khổ, là không còn thong dong tự tại nữa. Niềm tin và sự tự tại là hai điều tất yếu trong sự tương giao, nhưng là mâu thuẫn trong mối quan hệ. Vậy phải phân biệt được đâu là niềm tin trong sự tương giao tuyệt đối và đâu là niềm tin trong mối quan hệ tạm thời, lúc đó mới biết được điều gì đáng tin, điều gì đáng ngờ ngay nơi chính mình và mọi sự mọi vật. Nhớ đấy, hãy tin tất cả và đừng tin gì cả!
Viên Minh
P/S: Nghe thầy dạy lúc đầu thì thấy mâu thuẫn, ít nhất là trên từ ngữ. Nhưng khi thực hành thì mâu thuẫn ấy không còn. Khi tin vào những gì đang xảy ra, tức là tin vào pháp thì sẽ hoàn toàn trọn vẹn với nó và ngay đó không thể bám víu vào bất cứ cái gì. Vì mọi thứ cứ thế đến rồi đi, liên tục chuyển hóa. Chỉ cần bám víu vào bất cứ điều gì đều rời xa thực tại đang là. Thật là đơn giản, trọn vẹn với thực tại đang là thì không thể bám víu...Và lúc đó mọi khái niệm, kiến thức cũng chỉ như bong bóng xà bông tự vỡ tan...!
0 Nhận xét