Chân lý

Đừng hẹn hò với hạnh phúc

1/10/2014 10:15:00 SA

Thầy kính, một mùa xuân nữa lại về theo vòng tuần hoàn của vũ trụ. Con xin kính chúc thầy luôn dồi dào sức khỏe! Hôm nay con không có câu hỏi, chỉ có vài lời tâm sự. Nếu thầy có thể cho con lời khuyên, con xin chân thành tri ân thầy.

Mặc dù tầm đạo đã lâu, cũng đã tìm ra được hướng đi của mình, nhưng dường như con không thoát ra khỏi vòng nghiệp lực. Nó xuất phát từ ngay chính gia đình con. Và con không biết mình nên làm sao mới đúng, nên thông cảm, từ bi, độ lượng vì tha nhân hay nên làm theo những gì mình cảm thấy thoải mái cho bản thân?

Từ nhỏ, con vốn đã thích sự an lạc, không bon chen với đời. Đúng ra, mẹ con chỉ sinh có 1 người là anh con, nhưng vì anh ấy bị động kinh nên mẹ con mới có quan hệ với một người đã có gia đình và sinh ra con. Mẹ con con về sống chung ở nhà bà ngoại, hoàn cảnh sống rất khó khăn. Nhà con ở là nhà chung của tất cả 6 người con trong gia đình, gồm cả mẹ con. Mà những người trong nhà lại không có việc làm, nên họ có lối sống khá ỷ lại, thường chỉ trông chờ người khác cho mình tiền chứ không chịu làm gì cả, mà tuổi họ cũng lớn khó xin được việc.

Mẹ con làm viên chức, lương vài triệu không có dư nhưng mẹ con chi xài khá rộng nên chẳng để dành được chút gì cho đến khi về hưu. Ba con thì không cho mẹ con con được gì cả.

Chính vì hoàn cảnh gia đình như thế nên con luôn phải cố gắng học thật tốt, rồi khi ra đời lại phải lao vào kiếm tiền. Công việc dạy học của con tuy là chánh nghiệp nhưng rất mệt mỏi, có khi con dạy cả ngày không ăn không nghỉ. Dù biết không thể làm giàu gì từ công việc ấy, nhưng con vẫn cố gắng vì một cuộc sống khá hơn để khi lớn tuổi hơn có được sự thanh thản để tu tập.

Công việc của con cũng tiếp xúc với rất nhiều loại người và thường phải chịu sự miệt thị của những phụ huynh giàu có kém hiểu biết, vì con phải dạy tư gia ngoài giờ mà tính con lại hiền nên có vài phụ huynh nữ không hài lòng chuyện gì là điện thoại la lối mắng nhiếc. Bản thân con cũng không có hứng thú với công việc này nữa, nhưng con không biết việc nào khác để làm cả.

Đến bây giờ, kinh tế của con cũng phần nào đỡ hơn trước, nhưng con cảm thấy có lẽ vì thế mà áp lực của con càng tăng thêm. Mẹ con luôn giao tất cả mọi việc cho con làm, từ công việc nấu ăn dọn dẹp cho đến chi tiền sửa nhà (tiền đó con vốn định để dành cho bản thân khi về già), trong khi không có ai trong gia đình chung tay vào cả. Khi con lên tiếng phản đối thì mẹ con lại chỉ trỏ con để la mắng, bảo rằng con luôn kể lể làm mẹ con mệt, nhức đầu. Hôm nào vừa làm việc nhà xong lại chạy đi dạy đến khuya là con mệt không chịu nổi. Thậm chí, trí nhớ của con dạo này bị suy giảm, thường xuyên quên giờ giấc.

Đôi khi con nghĩ tại sao mình lại phải làm những điều mình không thích hoặc không muốn? Từ gia đình cho đến việc làm, đôi khi con muốn dứt bỏ tất cả. Nhưng như thế có phải là con thiếu sự từ bi và trách nhiệm đối với gia đình hay không? Cuộc sống như thế, con cảm thấy mình là một robot. Dù không có tiền thì không thể sống được, và xã hội ngày nay lại càng phải đấu tranh sinh tồn hơn nữa, nhưng cứ như thế biết bao giờ con mới có thời gian cho bản thân mình, để sống cuộc sống đích thực của mình? Nhất là đến giờ con vẫn chưa có gia đình riêng, cuộc sống hiện nay, con cảm thấy hoàn toàn vô vị. Con càng cảm nhận được ý nghĩa rằng con người sinh ra vì để trả một nghiệp nào đó của kiếp trước. Con ước gì mình có thể quay về cuộc sống êm đềm, an lạc của thể xác và tâm hồn như ngày còn nhỏ.

Khi nhìn lại mình, con không hiểu tại sao mình vẫn phải làm những điều này đây và có cần phải làm nó không, khi mà cuộc đời con người dần sẽ đi vào kết thúc, có đem theo được gì cho kiếp tới đâu. Vậy mà sao sống kiếp người vẫn phải lăn lộn với đời? Hay vì con có lòng tham mà con không nhận biết?

Xin tri ơn thầy đã bỏ thời gian đọc lá thư rất dài của con!

Trả lời:

Nguyên nhân làm con căng thẳng mệt mỏi là vì con luôn nghĩ đến một trạng thái hay hoàn cảnh an lạc lý tưởng ở tương lai, mà không biết rằng chỉ có an lạc trong hiện tại hoặc không bao giờ có an lạc chứ không bao giờ có an lạc ở tương lai. An lạc là thái độ chứ không phải là trạng thái. Thái độ sinh ra trạng thái. Thái độ không an lạc không thể sinh ra trạng thái an lạc được, dù là hiện tại hay tương lai. Nếu tâm con ngập tràn tình yêu thương và sự trong sáng thì ngay đó có an lạc. Nhưng con đã bị bối cảnh gia đình, xã hội tạo nên một mặc cảm, mặc cảm luôn thấy mình thua thiệt, và từ trong bất an con muốn có bình an.

Nhưng nếu con biết lắng nghe trọn vẹn lại nỗi bất an của mình thì con sẽ thấy an lạc cũng ở ngay đó. Con may mắn được nung đốt trong lò lửa đó để tinh lọc ra vàng ròng. Tâm con là vàng ròng mà ở trong quặng nên cứ tự ti mặc cảm, mà không biết rằng chính hoàn cảnh nóng bỏng của gia đình, của xã hội quanh con đang giúp con trở lại với tinh chất vốn là vàng ròng của mình. Hãy phục vụ với  tấm lòng vô ngã vị tha, hãy quên đi ảo ảnh lý tưởng ở tương lai, và hãy quên sự ấp ủ cho cái Ta và của Ta đi thì ngay đây con lại có tất cả trong niềm an lạc vô cùng.

Đừng hẹn hò với hạnh phúc, hãy là hạnh phúc ngay nơi chính mình. Con có biết điều đó không?

Viên Minh
Mục Hỏi & Đáp trungtamhotong.org

Những bài viết liên quan

0 Nhận xét