Thưa thầy! Con có cảm giác rằng nếu đã BUÔNG thì thái độ phải là BUÔNG HẾT. Nếu như thái độ còn chần chừ, buông cái gì không ảnh hưởng, buông cái gì không lớn, không mất mát v.v... thì vẫn còn trở ngại, khó về với pháp. Thầy cho con xin lời chỉ dạy ạ. Con cảm ơn thầy!
Trả lời:
Buông có hai nghĩa hay hai cách:
1) Buông là loại bỏ một trạng thái, một điều kiện, một tình huống (hay hoàn cảnh) nào đó. Ví dụ như buông đi một nỗi buồn, hủy bỏ một hợp đồng, rút ra khỏi một mối quan hệ v.v...
2) Buông là chấm dứt thái độ can thiệp vào bất cứ trạng thái, điều kiện, tình huống nào. Ví dụ như thái độ bình thảntrước mọi sự hay để yên mọi sự như nó là, không can dự, không cho là, phải là, sẽ là theo ý mình v.v...
Vậy tùy theo trường hợp mà buông một tình trạng hay buông thái độ đối với tình trạng đó. Nếu một tình trạng gây hại cho mình và người thì cũng nên buông, nhưng cũng có những tình trạng không thể buông thì tốt nhất là nên buông chính thái độ của mình.
Ví dụ như một đạo hữu ở Adelaide mắc phải căn bệnh nhức đầu không thể nào chữa khỏi, tức không loại nó đi được, cho đến khi anh ấy buông thái độ đối kháng và chấp nhận sống chung hòa bình với nó thì lại thấy nhẹ nhàng dễ chịu hơn nhiều và anh bắt đầu biết mỉm cười với căn bệnh kinh niên đó.
Nếu như hai vợ chồng bất hòa muốn ly dị nhưng vì tình thể không thể ly dị được thì tại sao không buông thái độ đối lập mà lắm khi chỉ xuất phát từ sự cố chấp hay lòng tự ái cá nhân. Do đó buông không phải chỉ để giác ngộ giải thoát mà còn là một nghệ thuật sống hiểu biết và an lạc.
Nhưng cố gắng buông thì không phải là buông thật sự!
trungtamhotong.org
P/S: Câu cuối cùng thầy nhắc chúng ta cẩn thận, kẻo tưởng là "buông" mà lại thành tạo tác. Tùy duyên, tùy hoàn cảnh mà tự ứng thuận theo thì đó là buông rồi. Buông là buông cái thái độ "khư khư cố chấp" của bản ngã thôi. Còn muốn chủ động "buông hết" gì đó thì có khi nguy...!- PT
0 Nhận xét