Ai bảo người tu không nhớ thương
Người tu không biết mấy cái ‘thường’
Người tu không biết vui, biết ước
Ai bảo người tu không vấn vương?
Người tu trong chiếc áo cà sa
Trái tim vẫn đập, vẫn nhớ nhà
Vẫn thương, vẫn giận, buồn vương vấn
Vẫn thích nhìn trời, ngắm trăng tà…
Nhớ thương thì nhớ, nhớ thương thôi!
Nào đâu giữ mãi ở trong người
Giống như chiếc áo ai đang mặc
Giống như vai diễn của cuộc đời.
Người tu trọn vẹn với nhớ thương
Thế nên họ biết tánh vô thường
Thế nên ‘thương nhớ’ đi và đến
Nhẹ như mây gió của đại ngàn...
BH. 1/12
0 Nhận xét