Phan Thiết bắt đầu mưa, rồi bão đến. Tiếng sóng ngày hôm qua mới rì rào khe khẽ, hôm nay ầm ầm dữ dội như một người đang trút cơn giận ra bên ngoài. Cây cối trở nên yết ớt, cúi rạp xuống dưới những cơn gió mạnh và sóng. Trong cơn bão mọi người tất tả lo tránh bão.
Đã có nhiều gia đình chạy lên reception để xin đổi phòng.
Đôi ba người quyết định tìm chuyến xe gần nhất bỏ dở chuyến nghỉ cuối tuần để về
thành phố. Một số người khác lo lắng ra mặt. Riêng nhân viên resort tất tả lấy
những bao gai để cho cát vào và truyền tay nhau ra sát mép biển. Vài ba người
chép miệng: “Tại resort của mình gần biển quá mà!”
Đúng là Resort nằm gần biển quá, chỉ cách mép nước khoảng 5m
là đến nhà nghỉ rồi. Căn phòng tôi ở hay thay, có lẽ không thể ở gần biển hơn nữa,
với tay ra là có thể tóm được được những hạt nước li ti khi sóng đánh mạnh vào
bờ kè.
Ba tôi nhắn tin từ SG: “Bão đó, có về không con?”. Ông xã
tôi phân vân: “Hay về SG vậy em nhỉ?”. Tôi thì tiếc rẻ tour đã trả 3 ngày, mới
nghỉ được một ngày. Con trai tôi thì dùng dằng: “Con thích ở lại, có làm sao
đâu, mai con còn đươc nghỉ mà!”.. Thôi, tôi chép miệng, quyết định ở lại ‘xem’
bão ở biển ra sao.
Bão mạnh hơn. Nhân viên hối hả đội mũ, đôi nón, đội mưa bão
giục nhau truyền đất.
Tôi ngồi đọc sách nhưng vẫn lắng nghe họ trò chuyện và nhìn
những ụ đất càng ngày càng cao. Tiếng sóng đánh ngày một mạnh, một dữ, một quyết
liệt hơn. Ầm, ầm…ầm ầm.
“Is that serious?” (Tình hình có nghiêm trọng không?). Tôi bỗng
nghe tiếng người nước ngoài nào đó hỏi mấy người nhân viên. A, hoá ra ông hàng
xóm ở trước cửa phòng tôi. Người đàn ông nước ngoài tóc trắng xoá khoảng 70 tuổi
mặc mỗi chiếc quần cộc chạy xộc ra đứng giữa đám đông. Tôi tự nghĩ: “Chắc ông
này lần đầu đi chơi, gặp bão sợ rồi. Hay mấy người họ làm ồn buổi trưa, khiến vợ
chồng ông ta không ngủ được?”.
Tôi lại cúi xuống mấy trang sách nhưng bên tai vẫn là câu
chuyện trao đổi giữa họ: “ How long does it take? 2 more days?” (Bão còn lâu
không? Còn 2 ngày nữa mới hết à?). Một nhân viên nữ dừng tay trả lời ông bằng
tiếng Anh trọ chẹ: “Ông vào nhà đi! Không sao đâu, bão sẽ hết sau 2 ngày tới
thôi mà”.
Người đàn ông không biết có hiểu hết cô gái nói gì không, bỗng
cúi lấy chiếc xẻng, rồi rất nhanh ông xúc cát vào bao, vừa cười vừa nói: “That’s
fine, some more bags will be alright!” (Không sao đâu, làm thêm mấy bịch nữa là
OK!").
Chao! Vậy đấy. Khác với tất cả những gì tôi dự đoán, khác cả
những người đang lo lắng cho sự an nguy của chính mình hoặc gia đình nhỏ bé của
mình, một người lạ ở trước mặt tôi đây đang giúp một tay cho cả resort trước
cơn bão với một tâm trạng thật bình thản.
Bão vẫn đang tiến vào. Mưa vẫn dữ dội. Sóng vẫn đánh ầm ầm, ầm
ầm.
Sự bất an trong tôi giờ đã hoàn toàn biến mất. Cất cuốn
sách, tôi đã biết mình cần phải làm gì bây giờ.
NH 31/3/2012
0 Nhận xét