Con đã để cỏ dại mọc xen vào
Những luống rau, luống hoa tươi tốt
Những bông hoa hướng về mặt trời mọc
Được trồng bằng nhẫn nại, tình thương.
Con đã từng để gió thổi nghiêng
Ngọn lửa tâm, một lần quên che chắn
Lửa cháy sáng nhờ tình yêu chân thực
Đã từng làm tan chảy tham, sân.
Hơn một lần con vướng bận si mê
Xây thành luỹ về những điều ảo tưởng
Để bản ngã hoành hành thân xác
Thân đớn đau, tâm thất niệm từng giờ.
Ngày hôm nay nghe giảng lại bài xưa
“Bài học ấy sao con còn vướng mắc?”
Con biết Thầy thương, nên không trách
Tình người cha luôn đầy ắp, bao la.
Vâng, Thầy ơi, hạnh phúc ở đâu xa,
"Sự bất toàn lại chính là đẹp nhất"
Cám ơn Thầy đã chỉ ra sự thật
Con mỉm cười, giọt nước mắt trào lăn...
(Chương trình Yêu Thương & Được Yêu Thương)
NH-BH 13/10
0 Nhận xét