Kính thưa thầy, hiện giờ con không thể đến gặp thầy được vì điều kiện không cho phép. Thầy nói đúng, con có một người bác, người mà con luôn kính trọng. Bác có một người bạn cùng quê, người ấy có một em trai. Họ muốn tìm người cho anh ấy và bác con đã giới thiệu con mà lại không nói cho con biết trước. Một hôm, con về nhà bác chơi, bác đã gọi anh ấy đến để xem mắt. Sau buổi nói chuyện đó con biết anh ấy không thích con vì hình thức bên ngoài và đã giới thiệu con cho một người khác. Khi đó con cảm thấy tủi thân và hơi nhói đau. Thế nhưng con đã hiểu được và không nghĩ gì nữa.
Mới đây, con vô nhà bác có việc, vô tình bác lại nói chuyện điện thoại với anh ấy trước mặt con về việc mai mối cho anh ấy cô gái ở gần nhà bác. Cô gái này cũng rất thân thiết với bác, vì cha mẹ cô ấy mất sớm nên bác coi như con gái vậy. Cô ấy thì trẻ đẹp hơn con và có đầy đủ nhà cửa do cha mẹ để lại. Sau khi nghe xong, tự nhiên con cảm thấy nhói đau và cảm thấy mình bị coi thường, lòng tự trọng bị tổn thương. Từ đó, những lời nói và hình ảnh của họ cứ theo con mãi. Càng nghĩ con càng thấy buồn, con cảm thấy mình lại bị ngã xuống.
Vì trước đây con từng bị sốc về chuyện gia đình và cả chuyện tình cảm nữa, kéo dài khoảng 7 năm. Mãi tới khi những sóng gió trong gia đình con qua đi và trở lại yên ổn, con được đi học đại học và năm nay là năm thứ ba rồi. Trong suốt 3 năm, con luôn lấy việc học làm niềm vui và luôn cố gắng cười nói để đón nhận tất cả những chuyện không vui vẻ của quá khứ, cố gắng đứng dậy trong tương lai. Nhưng khi con thấy mình gần đứng dậy được thì lại gặp phải chuyện này, con cảm thấy mình như lại bị ngã xuống.
Con cần phải mất bao nhiêu thời gian nữa để đứng dậy hả thầy? Năm nay con đã 29 tuổi, từ nhỏ tới lớn con luôn sống trong sự tự ti mặc cảm, con rất yếu đuối và nhút nhát, có phải vì vậy nên con dễ bị nhạy cảm không thầy? Mong thầy cho con lời khuyên. Con xin cám ơn thầy.
Trả lời:
Chỉ tại con mặc cảm tự ti mà tự tạo ra áp lực cho mình thôi. Tất cả muôn loài vạn vật trên đời này đều có giá trị bình đẳng như nhau, chỉ vì cái ta ảo tưởng phân biệt so sánh chủ quan mà sinh ra mặc cảm tự tôn hay tự ti. Đừng bao giờ so sánh mình với kẻ khác, cũng đừng đồng hóa mình với họ. Mỗi người vẫn luôn là một thực thể độc lập, tự do và duy nhất, không bao giờ có người thứ 2 độc đáo như con, vậy tại sao không là cái độc đáo như chính mình mà lại đem mình ra để so sánh hơn thua với người khác?
Khi nào con biết trở về với chính mình, nhận rõ sự độc đáo duy nhất của nó và sống trọn vẹn với nó thì con sẽ thấy tính đồng đẳng của vạn pháp và không cần phải chứng tỏ mình, vì không có hơn thua nên cũng không cần trở thành cái gì mà con tưởng là cao hơn hay phải vượt qua cái thấp hơn. Không cần phải đứng lên, chỉ có con là chính con đang là không lên không xuống không cao không thấp gì cả, tất cả ý tưởng đó đều là ảo tưởng của con thôi.
Hãy nhìn lại chính mình và thấy rõ mình như mình đang là. Cái đang là là chân lý tuyệt đối vô song.
Viên Minh
Mục Hỏi & Đáp trungtamhotong.org
0 Nhận xét