...Thầy kính mến,
Mỗi khi nhớ đến cái tên Thường Minh Thầy đặt cho, con lại không quên sứ mệnh cuộc đời mình. Qua mỗi giai đoạn, con cảm thấy mình trưởng thành hơn. Có điều gì hay, dở, con lại muốn kể với Thầy.
Cũng như bao người, con chẳng muốn chọn cho mình con đường gian lao để đi. Nhưng khó khăn, vất vả, thách thức lại cứ tìm đến con ngay khi con bước qua tuổi 13. Khi còn vô minh, con thường than thân, trách phận. Sau này, khi hiểu nhiều hơn Phật Pháp, con lại muốn cám ơn những nỗi gian khổ ấy vì đã cho con học nhanh hơn, thấm thía hơn. Gần đây, con đang điều trị hiếm muộn. Trong quá trình đó, con quan sát thấy sự đau đớn, mệt mỏi rã rời của thân xác, những lần thất vọng, buồn bã của tâm, những lúc nản chí muốn từ bỏ rồi lại bừng sáng tia hy vọng…
Thế rồi, trong một giây phút, con đã ngộ ra công lao sinh thành của cha mẹ, cảm nhận được tình thương của mẹ, của người bạn đời, của bạn bè, cô chú, … thấu hiểu được nỗi đau của những em bé bị bỏ rơi, của những người mẹ sinh ra con không lành lặn, thông cảm được với sự bế tắc của những người phụ nữ không thể sinh con, thấy ra sự nhẫn tâm, những định kiến, quan niệm của xã hội với những người phụ nữ vô sinh… Cũng nhờ quá trình trải nghiệm này, con đã hiểu lời dậy của Đức Phật về duyên, nghiệp và sự chuyển nghiệp trong “chuyện Tiểu vương Kalinga”, phân biệt được thế nào là nỗ lực xuất phát từ tham, sân, si và thế nào là sự nỗ lực, tinh tấn cần phải có để thay đổi.
Con học được nhiều điều lắm Thầy ơi. Trái tim con rộng mở hơn, lòng từ bi ngày một dâng đầy. Đến một lúc, con thấy tình thương, sự nhẫn nại và những nỗ lực của con lại làm động lòng cha mẹ, người thân và cả những người chẳng có quan hệ máu mủ, ruột rà. Con đã thấy bản chất của tình thương thực sự đều giống nhau cho dù với ai, ở đâu… chẳng qua do mình tự thu hẹp lại trong phạm vi sở hữu (bố/mẹ của tôi, con cái của tôi) mà thôi phải không ạ? Giờ đây, con sẵn lòng mở rộng vòng tay đón nhận và nuôi nấng bất cứ em bé nào, không phải vì sợ tuổi già không nơi nương tựa mà bởi vì con muốn trả ơn cuộc đời và học thêm nhiều bài học mới. Vâng, nói là vậy nhưng con biết quá trình thực hành lòng từ bi ấy còn nhiều khó khăn, thách thức ở phía trước.
Sáng nay lúc con ngồi tập thiền, trong lúc tâm trí vẫn còn miên man, nó chợt nghe thấy tiếng rao bán bánh mì, tiếng còi xe máy bim bim ngoài ngõ, những âm thanh bình dị mà chứa đầy hơn thở cuộc sống. Nó thấy cuộc đời đang đẹp làm sao!
Dòng chảy của Pháp quả thật diệu kỳ Thầy nhỉ !?
Con kính mong Thầy khỏe và hành trình về Bửu Long được suôn sẻ.
Kính thư,
Con
Thường Minh
0 Nhận xét