Khi con ngồi tụng Kinh thì tâm con ít bị lao xao, lăng xăng, nhưng khi ngồi Thiền thì tâm không an, dẫn đến tác ý muốn đi lại, đứng dậy và làm gì đó. Trường hợp này kéo dài một thời gian, và con thay đổi suy nghĩ, thay vì ngồi một chỗ nhắm mắt trong trạng thái tâm cứ vọng động, thì con đi làm việc, làm bất cứ việc gì cũng được, và trọn vẹn trong việc ấy, lúc này con lại thấy ra nhiều điều trong khi làm việc. Việc mà con thấy trước tiên là, lúc ngồi thì thân bức rức khó chịu và tâm muốn đứng dậy. Nhưng khi con đứng dậy rồi thì thân không có biểu hiện gì mệt mỏi bệnh tật như lúc ngồi. Con chợt mỉm cười chính con.
Trả lời:
Con thấy và làm như vậy là đúng. Do khi ngồi trong tư thế thiếu tự nhiên và tâm bị gò ép nên nó phản kháng và sinh ra tình trạng trạo cử hoặc hôn trầm. Khi buông ra trong tâm thái thoải mái và trong hoạt động tự nhiên thì con thấy tâm và cảnh rõ ràng trong sáng hơn, chính đó mới là thiền.
trungtamhotong.org
0 Nhận xét