­
Chân lý

Sao con thấy nhàm chán...?

8/07/2013 10:04:00 SA

Theo những gì thầy chỉ dạy tu tập thì sống trong hiện tại, tuỳ duyên thuận pháp, hay xem nó như nó đang là, chánh niệm tỉnh giác, vô ngã vị tha, thận trọng chú tâm quan sát v.v... Trước khi con tác ý hỏi thầy cho tới đặt tay lên bàn phím con thấy và biết rõ thân tâm nó ra sao làm gì và nghĩ gì, hàng ngày con hay quan sát như vậy. Con nhìn biết thân thọ tâm pháp được mấy năm nay.

Nhưng cái mà con không hiểu là làm như vậy sao con thấy nó nhàm chán, không có hứng thú muốn thấy thân tâm như vậy, nhưng nó đã thành một thói quen không thể bỏ được. Bình thường nếu như con không thấy tâm nó nghĩ gì thì con thấy vui hơn là mỗi ngày thấy tâm nó nghĩ linh tinh phóng tâm. 

Giờ này con không muốn chia sẻ trình pháp hay là nói chuyện Phật pháp với ai. Con thấy tâm nó đang đặt ra nhiều câu hỏi rồi nó lại khởi lên ý nghĩ hỏi nhiều lý thuyết để cho người ta biết mình biết nhiều v.v... Có lần con khởi lên ý nghĩ hằng ngày làm như vậy để làm gì, để học ra bài học gì, học rồi thì sao? Con có học qua những phương pháp tu thiền khác nhau, tham gia các khoá tu thiền nhưng con đã bỏ hết không theo trường phái nào nữa. Con khởi lên hoài nghi làm như vậy có phải là tu bị thụt lùi không?

Kính mong thầy chỉ bảo cho con hiểu thêm. Sadhu sadhu.

Trả lời:
Chỗ cốt lõi ở đây là con còn có cái "ta" tu, tức là còn có người tu, đối tượng để tu và có chỗ để mong đạt đến. Cái "ta" thì luôn hoặc là hứng thú hoặc là nhàm chán. Vậy là con chưa để cho tánh biết tự thấy pháp một cách hoàn toàn tự nhiên. Khi tánh biết thấy pháp một cách tự nhiên như tấm gương trong sáng phản ánh trung thực mọi thứ đến đi thì nó không bao giờ chán nản hay hứng thú gì cả, bởi vì lúc đó chỉ có danh sắc làm việc thì đâu có "ai" để nhàm chán hay hứng thú? Lúc đó chỉ có sự bình an, thanh thản và tự tại vô ngại mà thôi.

Trong thận trọng chú tâm quan sát chỉ thuần thấy biết như thực, không có người quan sát và đối tượng được quan sát, thì mới thực là thấy biết như thị (yathàbhùta nànadassana). Cái thấy biết của con vẫn còn khái niệm của lý trí áp dụng công thức hơn là tánh biết tự chiếu. Nói tóm lại, con thiếu chữ "buông" của ba-la-mật. Buông cái gọi là tu đi thì tánh biết tự chiếu và lúc đó nó sẽ tự biết "tùy cảm nhi ứng, tùy ngộ nhi an" hoặc "Sự lai nhi tâm thỉ hiện, sự khứ nhi tâm tùy không". Lúc đó mới có thể là một "nhàn đạo nhân" buông xả vô sự được.

trungtamhotong.org

Những bài viết liên quan

0 Nhận xét