...Bạch thầy, con năm nay 27 tuổi. Con biết về Phật pháp cũng mới 2 năm nay thôi. Từ khi con hiểu Phật pháp, con đã thấm thía câu: “Đời là bể khổ”.
Con ngày càng sống tách biệt với mọi người, không thích đám đông, cũng không còn tham vọng gì trong nghề nghiệp vì con biết tất cả chỉ là hư không. Đối với chuyện tình cảm nam nữ con cũng không thiết tha gì. Con cũng hiểu về luân hồi và muốn thoát khỏi vòng luân hồi nên đã chọn theo Tịnh Độ để được về cõi Cực Lạc của Phật A-di-đà.
Gần đây, con có khởi niệm muốn tìm một nơi thanh tịnh để sống như ở chùa hay am chẳng hạn. Nhưng mẹ con nói rằng con chưa đi tu được, trong nhà có 2 vị Phật (ba và mẹ) con không lo nổi thì nói gì đến việc đi tu. Vì gia đình con khó khăn nên mẹ con cần con đi làm. Gánh nặng gia đình con chưa dứt được nên mỗi ngày con cảm thấy phiền não vô cùng, chẳng muốn làm gì nữa.
Mẹ con cũng là người ăn chay niệm Phật nhưng theo con quan sát, mẹ con vẫn chưa giác ngộ hết và còn tranh chấp với đời lắm. Quan trọng là đã không ủng hộ con mà nói ra những lời trên làm con buồn lắm. Con biết nhiều thầy đã có thể dứt bỏ gia đình để đi tu trong khi gia đình còn khó khăn. Con làm không được như vậy nên tâm trạng con lúc nào cũng giằng co, vì có lên chùa rồi mà tâm vẫn lo lắng cho gia đình thì sao thanh tịnh được, có phải con chưa đủ duyên? Con rối quá, xin thầy cho con một lời khuyên. Con xin cám ơn thầy.
Trả lời:
Băn khoăn này của con chủ yếu là do quan niệm tu hành chưa đúng mà ra. Con đừng nghĩ con có thể tìm một chỗ nào yên tĩnh hơn ở nhà hay trong sở làm của con.
Chùa chưa hẳn đã là nơi yên tĩnh. Thực ra chỉ có sự yên tĩnh trong lòng con hay không mà thôi. Tu là quá trình điều chỉnh nhận thức và hành vi, vậy tại sao con không lấy đời sống của chính mình, lấy việc phụng dưỡng cha mẹ già, lấy công việc mưu sinh để vừa tu phước đức, nhẫn nại, tinh tấn, từ bi, hỷ xả... vừa phát huy trí tuệ để thấy rõ chính mình và bản chất cuộc sống?
Thích tĩnh quá là "trầm không trệ tịch" làm sao đủ tinh nhuệ để thấy rõ việc liễu thoát sinh tử trong mọi tình huống. Muốn thoát ly sinh tử thì phải đối đầu với chính nó chứ không thể trốn tránh đi đâu được cả.
Đời không phải là bể khổ như con nói đâu, mà chỉ là mỗi người tự tạo ra bể khổ cho chính mình bằng ảo tưởng về những niềm vui!
Chính sự tìm kiếm hoan lạc là nguyên nhân đưa đến đau khổ nơi mỗi người và tất nhiên muốn diệt khổ thì phải diệt nhân sinh khổ ngay trong lòng mình chứ không phải diệt khổ bên ngoài, phải vậy không con?...
Viên Minh
mục Hỏi & Đáp trungtamhotong.org
0 Nhận xét