...Mô Phật con kính chào thầy ạ. Thưa thầy 14 giờ chiều ngày 12 tháng 6 năm 2014 (AL), con tìm về tổ đình Bửu Long. Được gặp thầy lúc đó con hỏi thầy rất nhiều và được thầy từ bi chỉ dạy, thời gian đó con rất muốn đi xuất gia vì không thích sự ràng buộc của gia đình, thầy đã tận tình chỉ cho con hiểu, nếu né ràng buộc này lại gặp ràng buộc khác, tu là không chạy trốn mà là "tự tại giữa khổ đau, ung dung trong ràng buộc". Xuất là xuất tham, sân, si gia, xuất phiền não gia, xuất những thế tục của con người đặt ra, xuất tam giới gia. Đó là ý nghĩa của sự xuất gia.
Chào thầy ra về lòng con xúc động nghẹn ngào. Từ đó tới nay con luôn ứng dụng thực hành theo, tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha, thận trọng chú tâm quan sát, không dời nghe tiếng lòng mình, tiếng cũng nghe không tiếng con cũng nghe, con thấy thân, tâm, cảnh luôn chặt chẽ khắng khít với nhau mà không làm trở ngại cho nhau.
Thưa thầy, não của con bị nhiễm ký sinh trùng, chỉ số bình thường cho phép là 130 UI/ml. Kết quả xét nghiệm của con là 1280 UI/ml, vậy là lên gấp 10 lần cho phép. Bác sĩ khuyên con không được sử dụng thần kinh trung ương trong lúc điều trị vì trong não con 20 nốt tổn thương. Con có tánh đam mê kinh sách, thích tìm hiểu về giáo lý Phật, nên con vừa uống thuốc vừa học, vừa nghe thầy giảng và hành theo. Mỗi ngày con đều có nhẹ nhàng và an lành.
Thưa thầy, trên con đường tu tập, nếu con không gặp được minh sư thì người bị nhiễm ký sinh trùng như con không bao giờ tu được, vì con người có mỗi các đầu để tỉnh táo thì lại bị đau mất rồi, tất cả các phương tiện chế định đều khiến bị căng thẳng thần kinh cả. Thật may mắn trong đời này con gặp chánh pháp, học hành chánh pháp cho nên kí sinh trùng hoành hành là chuyện của nó, về phần con tu học con chỉ cần xem tâm trạng ứng mọi lúc mọi nơi.
Khi nghe thầy giảng: "Con người sinh ra không phải để thay đổi vạn pháp mà là để thay đổi thái độ", con tư duy suy ngẫm ngay câu đó và thực hành theo, luôn định tĩnh trong lành và sáng suốt thì sẽ không thọc gậy bánh xe pháp, những gì tạo tác đã qua đều được hóa giải hết. Niệm chết là con đường thật dễ tu, vì niệm chết nên luôn tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha, tu sửa tất cả mà không thấy mình tu sửa gì cả, buông xả những lăng xăng tạo tác mà không thấy mình buông xả gì cả, trở về ngay nơi thực tại trọn vẹn pháp như nó đang là, không có sự nỗ lực hay dụng công, tức khắc tánh rỗng lặng trong sáng tự nhiên chiếu soi một cách trung thực đó gọi là thiền, là tiến trình khám phá nội tâm sâu thẳm tùy sự trở về nông hay sâu, ngay đó trạng thái hỉ lạc có cùng.
Đúng vậy thưa thầy, ánh sáng phủ khắp không gian và thời gian, không tìm đâu ra đầu mối quá khứ, hiện tại hay tương lai, kết thúc hay khởi đầu, dường như như bất động, từ vô thỉ vô chung mãi mãi vẫn là vậy, đó là thực tánh pháp, không phải quả sở chứng để ôm chấp. Vọng thì thực tánh ẩn, không vọng thì thực tánh hiển bày, từng giây phút mà con thực nghiệm liên tục, trong con thốt nhẹ rằng, thầy dạy đúng quá thầy ơi! Không ai có thể lấy hay bỏ được cái gì, nó không thực mà cũng không hư, trọn vẹn với đang là thì ngay đó, những gì xưa kia Đức Phật nói ra, những văn tự ngôn thuyết mà những bậc cao tăng thạc đức viết lại, những tư tưởng bát nhã ba-la-mật mà ngày nay thầy đang giảng nói nghe không thấy Trời Trời Phật Phật gì cả mà bao nhiêu bộ tạng kinh điển đều gói gọn trong pháp thoại của thầy như nó đang là. Li văn, li ngôn, tức khắc sẽ thấy liền, biết liền tại đây ngay bây giờ. Không, vô tướng, vô tác, vô cầu, buông hết ý niệm phân biệt năng sở đó ra...
Vâng, thưa thầy, thật là bất khả tư nghì (vô minh thực tánh tức Phật tánh, ảo hóa không thân tức pháp thân). Thưa thầy, thư này con viết hơi dài vì con mới phát hiện thêm một bệnh nữa là đa u, thân con đang hoại một cách nhanh chóng, đó là chuyện của pháp, con nhường quyền cho pháp, chân lý từ muôn thủa, con đã ngưng uống thuốc và thật là hoan hỉ trọn vẹn với đang là "duyên khởi từ không trở về không". Pháp vốn tự nhiên rất hoàn hảo muôn đời như nó vẫn là, giờ đây hoàn cảnh và môi trường, bệnh tật, dù nghịch duyên cỡ nào, với con, nơi thân thọ tâm pháp đều là xuân bất tận!
Viết đến đây nước mắt con cứ trào ra, con khó có thể dùng lời để diễn tả, con cảm nghe vừa sung sướng vừa ngậm ngùi, nao nao, man mát trong lòng, vừa khởi niệm tri ân đức Phật, tri ân Thầy, cám ơn tất cả các duyên tận đáy lòng thâm sâu vô lượng.
Trả lời:
Sādhu lành thay! Thầy hoan hỷ tặng con bài kệ tán dương:
Thân dù bệnh, bất an
Vẫn không lìa thực tánh
Nhìn thấy pháp thế gian
Tâm an nhiên bất động.
Viên Minh - mục Hỏi & Đáp trungtamhotong.org
0 Nhận xét