...Thế là cuối tháng 11 năm 2009 con đã được nghe thầy giảng pháp ngay tại nhà con cho một số Phật tử ỏ Sydney.
Thầy không chỉ cho con phương pháp tu nào cả và cũng chẳng nói việc tu hành của con là đúng hay sai, mà thầy đã nhẹ nhàng chỉ thẳng cho chúng con thấy ra đâu là lập trình của cái ta ảo tưởng và đâu là bản chất thật của pháp ngay nơi thực tại thân tâm này.
Thầy dạy: “Pháp chính là thực tại hiện tiền, ngay nơi sự tương giao của mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý với sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp, tại đây và bây giờ. Không cần mất thời gian để tìm kiếm đâu xa ngoài những hoạt động bình thường của thân khẩu, ngoài sự sinh diệt của những cảm giác, ngoài những phản ứng đến đi của tâm thức, hay những khởi sinh trong tương giao căn-trần của pháp. Ngay đó mà thấy ra gọi là nghe pháp thuyết; ngay đó mà sống trọn vẹn với tâm rỗng lặng, trong sáng gọi là sống thuận pháp; pháp đến đi thế nào tánh thấy cũng vẫn thong dong tự tại, đó là sống tùy duyên vô ngại, như vậy không phải là giác ngộ giải thoát hay sao mà lại còn khởi tâm tìm kiếm gì nữa!”.
Thì ra con đã sai, đã bị bản ngã đánh lừa để lăng xăng đi làm nô lệ cho dục cầu của nó. Tất cả những cố gắng tu tập của con chỉ là tạo tác của cái ta ảo tưởng. Con đã hiểu chính bản ngã là quỉ Sa-tăng cám dỗ con ra khỏi chân lý muôn đời đã sẵn có nơi con, mà ngay đó chính là Nước Chúa. Bỗng con nhớ câu nói của Chúa: “Ta là đường đi, lẽ thật và sự sống. Chẳng bởi Ta thì không ai đến được cùng Cha”. Bây giờ thầy dạy con mới hiểu, không qua thực tại sự sống này thì không bao giờ thấy ra chân lý. Chúa cũng than: “Mùa màng thì phong phú mà không có người gặt” chính là để nói rằng hạnh phúc sẵn có ngay nơi con mà con không biết hưởng để rồi cứ mãi lặn lội kiếm tìm!
Ấn tượng nhất là hôm con thỉnh thầy trai Tăng. Trong khi con đang nấu ăn, thầy nghe tiếng ồn ào do con làm khua chén bát muỗng nĩa, thầy nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ngay trong hành động cầm cái chén lên, để cái muỗng xuống, con nên thận trọng kỹ lưỡng, chú tâm trọn vẹn và quan sát rõ ràng mỗi động tác của mình thì sẽ không để khua chén bát theo thói quen mê muội - đó là vô minh. Trọn vẹn với chính mình trong từng hành động cử chỉ rất bình thường vậy thôi nhưng đó lại là hành động lợi mình lợi người, không những không gây phiền hà cho những người xung quanh, mà còn là thiền, là minh đó con ạ, bởi vì con đang sống trong sáng suốt, định tĩnh, trong lành, tức là giới định tuệ hoàn hảo đó, con có biết không?”
Đơn giản vậy mà lâu nay con không hề hay biết! Phải rồi, nếu con không hoàn hảo trong từng giây phút hiện tại này thì làm sao con có được sự hoàn hảo trong tương lai! Thế mà con lại bỏ tánh minh trong hiện tại để mặc cho cái ta vô minh lôi cuốn con vào ảo vọng ở tương lai! Con thật khờ dại phải không thầy? Hèn chi Chúa dạy: “Con hãy lo việc của Chúa, việc của con để Chúa lo”. Việc của Chúa chính là sống trọn vẹn với thực tại, còn việc của con là do pháp vận hành một cách vô ngã, thì sao con lại toan tính để chiếm pháp cho riêng mình được nhỉ!
Khi thầy đi rồi, con cười cho quá khứ khờ dại “gậy ông đập lưng ông” của mình. Bây giờ con đã biết tại sao bạn con được chuyển hóa nhanh như vậy, và từ đây con đã biết lắng nghe pháp thuyết trong từng giây phút của lẽ thật và sự sống đang là. Ngày xưa vì sợ khổ đau và ràng buộc trong cuộc đời nên con lăng xăng đi tìm tự do và hạnh phúc. Ngày nay con đã hiểu câu nói: “Tất cả pháp đều là Phật Pháp” của Lục Tổ Huệ Năng, nếu con biết lấy đó làm bài học giác ngộ. Thầy yên tâm, đứa con khờ dại này đã bắt đầu hiểu câu nói của thầy:
Con vô cùng cám ơn thầy, nhờ thầy, không những con hiểu được Phật Pháp mà còn hiểu được cả những lời Chúa dạy. Tạ ơn Phật, tạ ơn Chúa và tạ ơn Thầy. Con kính chúc thầy luôn khỏe mạnh để mang ánh sáng thiêng liêng soi sáng cuộc đời.
Con Tâm Minh.
Trích thư thầy trò số 3 Viên Minh - Tâm Minh
0 Nhận xét